Có một lần mình hỏi một bạn khách hàng (thân chủ): Lần này quay lại với dịch vụ tham vấn tâm lý, em có mục tiêu nào khác không? Bạn ấy là thân chủ cũ đã từng tham vấn trước đây với mình.
Khách hàng: Em không có mục tiêu hay mong muốn gì cả. Em chỉ muốn có người lắng nghe mình, nghe mình kể lể chuyện này kia, em muốn được nói ra, được chia sẻ. Thế thôi chị ạ.
Một bạn khác (tham vấn định kỳ):
▪︎ Lý do mình tìm đến dịch vụ tham vấn tâm lý là vì mình hiểu những áp lực của mình hay những câu chuyện của mình chồng mình không có khả năng hiểu chứ đừng nói gì đến cùng mình giải quyết vấn đề.
▪︎ Đến vấn đề của anh ấy anh ấy còn chưa tự xử lý được nữa.
▪︎ Mà tâm sự quá nhiều với chồng về những áp lực của bản thân lại khiến những vấn đề của riêng mình ảnh hưởng đến mối quan hệ, vì anh ấy phải nghe mình than thở, phải tiếp nhận những cảm xúc tiêu cực từ mình.
▪︎ Còn với Mai thì vì Mai là nhà chuyên môn, công việc của Mai là lắng nghe, nên mình cũng không cần phải lo những cảm xúc tiêu cực của mình ảnh hưởng tới Mai. Mà Mai cũng tự biết cách xử lý những cảm xúc tiêu cực ấy vì đó là công việc rồi…
Thực ra thì con người chúng ta vẫn luôn có nhu cầu thuộc về, nhu cầu được lắng nghe, được thấu hiểu, nhu cầu kết nối. Mình nhận thấy có nhiều trường hợp các bạn tìm đến dịch vụ tham vấn không phải vì cần để giải quyết vấn đề. Có bạn biết rõ vấn đề đó không phải do các bạn gây nên và cũng không thể tự giải quyết được. Có bạn thì biết rõ vấn đề của bản thân, thậm chí là phương án giải quyết, nhưng thứ các bạn cần là một ai đó lắng nghe mình, hiểu mình.
Các bạn sẵn sàng chi trả chi phí cho dịch vụ tham vấn tâm lý (vốn không hề rẻ) CHỈ ĐỂ CÓ NGƯỜI LẮNG NGHE MÌNH thôi.AI có thể cung cấp cho chúng ta rất nhiều thông tin về kiến thức tâm lý, trị liệu hay các liệu pháp trị liệu. Nhưng AI sẽ không thể có cảm xúc “như một con người”, AI sẽ không thể nắm tay chúng ta, ôm chúng ta, tặng cho chúng ta một cái hôn vào sáng sớm như người chồng/người vợ của chúng ta. Hãy tưởng tượng nếu một ngày trên Trái Đất chỉ còn mình bạn, dù có trở thành tỷ phú đi nữa thì bạn cảm thấy thế nào? Ăn sơn hào hải vị, đi siêu xe, ở biệt thự, ngay cả du hành Mặt Trăng – cũng một mình? Tự hỏi khi ấy bạn có hạnh phúc không?
Bởi vậy hãy trân trọng những mối quan hệ mà bạn đang có, bởi bạn sẽ không hiểu được giá trị của mối quan hệ khi bị mất đi.
Hồi ở VN, mình thường lựa chọn khá kỹ các mối quan hệ, nhiều khi đồng nghiệp rủ mình đi ăn, đi cafe mà mình từ chối vì cảm thấy những hoạt động ấy cũng không có giá trị gì nhiều, về nhà đọc sách lại cảm thấy thích hơn. Nhưng từ ngày qua Hàn sống, phải sống một mình trong hơn 2 năm học thạc sỹ, có những ngày miệng còn không mở – vì làm gì có ai mà nói chuyện.
Nên bây giờ mỗi lần nhìn thấy người Việt trên đường, ở quán ăn là mình chủ động chào trước, không cần biết họ xuất thân thế nào, trình độ học vấn ra sao, có mang lại những cuộc trò chuyện sâu cho mình không. Cứ được nói tiếng Việt là vui trước đã, chào hỏi vài ba câu nhà chị ở đâu, chị qua theo diện gì – cũng đã cảm thấy “được kết nối và thuộc về” rồi.
Mai Nguyen