Tháng 7 vừa rồi gia đình mình về Việt Nam chơi, chồng mình chỉ về một tuần rồi quay lại Hàn để làm việc còn hai mẹ con ở lại Việt Nam chơi tiếp. Đó là lần đầu tiên gia đình ba người nhà mình xa nhau. Từ lúc biết tin mình có bầu, mỗi khi đi khám thai, tới khi vào phòng sinh, rồi những lần đưa con đi viện hay đi chơi, gia đình mình đi đâu cũng luôn có nhau. Nên thời gian vừa qua về VN chồng mình cảm thấy khá bất an.
Trước khi bay về VN chồng còn ra sân chung cư ngắm trăng cầu nguyện cho em bé Ju về VN không bị ốm, không bị đau bụng bởi đồ ăn (vì bạn í đọc báo thấy đồ ăn VN không an toàn). Trộm vía thì em bé ăn đồ VN cũng không gặp vấn đề gì lắm, bé vẫn tăng cân và hết táo bón nữa.Ở VN được 1 tháng chồng hỏi “vợ chừng nào về lại Hàn anh qua đón hai mẹ con, sợ em đi một mình với con lại vất vả”. Chồng mình thì khá thương con nữa lo có chuyện gì với con. Bay một khoảng cách 2000km với một đứa trẻ cũng là một điều không dễ dàng với mình, nhưng mình thấy bạn bè mình vẫn bay qua lại với mấy đứa nhỏ như vậy được nên mình nghĩ chắc mình cũng sẽ ổn thôi😀
Mẹ mình cũng hơi lo nên nói “hay kệ cho chồng mình qua đón” nhưng mình nghĩ “thôi, con tự đi được”. Một phần là mình “tiếc tiền vé”, một phần là mình nghĩ có nhiều người đi cùng chuyến bay mình có thể nhờ họ giúp mang hành lý mà.Hôm ý tới sân bay bố và chị mình mang giúp hành lý tới quầy làm thủ tục, xong xuôi thì mình đẩy xe đẩy với em bé, một balo và một vali nữa vào cửa. Nhưng vì bay đêm nên đến 22h hơn là con bắt đầu gắt ngủ rồi. Do bình thường ở nhà khoảng 20-21h là bé đi ngủ.
Ồn ào lại nhiều ánh sáng nên con không vào giấc được đòi mẹ bế, mình địu con cho ngủ cũng không chịu. Thấy mình bé xíu mà cu con thì to, lại có xe đẩy rồi hành lý nọ kia mấy cô người Hàn thấy hỏi “Về quê mẹ chơi à mẹ em bé, mẹ em bé đi một mình sao? Bố đâu rồi?”. Rồi cô giúp mình cài khóa địu em bé, gấp xe đẩy (xe nhà mình hơi to nên hơi khó xíu).
Xong thì bé khóc hoài vì buồn ngủ nên mình bỏ hành lý ở ghế gần chỗ mấy cô ý, mình cũng không nhờ họ trông đồ hay gì cả chỉ đi ra chỗ khác để ru bé ngủ thôi. Mà đợi 1,5 tiếng chưa thấy con ngủ, quãng này địu con là muốn gãy cái lưng luôn rồi. Rồi tới giờ lên máy bay mình mới quay lại chỗ ghế để hành lý. Mình thấy mấy cô đang hỏi nhau “Mẹ em bé đâu rồi? Nặng thế này mang đồ sao được? Vất vả quá!” Rồi mấy cô mỗi người mang giúp mình vali và xe đẩy lên máy bay. Mình chỉ địu con đi lên máy bay thôi, tới lúc xuống sân bay Gimhae thì chị nhân viên VNA giúp mình mang đồ xuống, lúc trên máy bay chị cũng giúp cài dây an toàn, giúp để hành lý. À còn một chú người Hàn cũng chủ động giúp mình xách hành lý từ xe bus xuống sân bay Gimhae nữa.
Mình cũng không quá lo lắng về chuyến bay trước khi bay vì nghĩ “nếu có gì thì mình sẽ nhờ những người đi cùng giúp” nhưng rất may là chưa kịp nhờ đã có mấy cô chú người Hàn “nhanh mắt nhanh tay” giúp đỡ rất nhiệt tình. Mình nghĩ đôi khi mang dáng vẻ của “sự vất vả” cũng có cái gọi là “hạnh phúc” vì ở đâu đó cũng có những ai đó vẫn luôn sẵn sàng giúp đỡ chúng ta theo một cách nào đó. Một mình trên một chuyến bay cùng con cũng không vất vả như mình nghĩ và cuối cùng thì mình cũng về HQ an toàn. Cảm ơn thật nhiều vì những sự giúp đỡ trong suốt hành trình bay❤️