You are currently viewing Nếu một ngày mình không còn muốn tiếp tục sống nữa?

Nếu một ngày mình không còn muốn tiếp tục sống nữa?

Có một lần một chị khách hàng của mình hỏi: Nếu một ngày em không còn muốn tiếp tục sống nữa? Em sẽ làm gì để thoát ra được ý nghĩ đó?

Công việc của mình hàng ngày tiếp xúc với thân chủ (khách hàng) đã từng hoặc đang có ý định kết thúc cuộc sống vốn không phải ít. Có thật nhiều lý do để người ta rơi vào trạng thái tuyệt vọng đến tận cùng như thế.

Và bản thân mình cũng từng có những ngày như vậy. Mình từng cảm thấy dường như cả thế giới đang quay lưng lại với mình. Mình từng cảm thấy mọi thứ như đang sụp đổ trước mắt mình. Mình từng phải một mình trong căn phòng bé nhỏ nghỉ ngơi chờ sức khỏe hồi phục và chờ những cơn đau qua đi. Mình từng trải qua sự đau đớn cùng cực khi con mình ra đi trong đột ngột. Mình cũng đã từng nghĩ nếu có thể dừng cuộc sống lại thì tốt biết mấy, cuộc sống sao mà khó khăn đến thế?

Mình trả lời chị: Em cũng từng có những ngày như vậy, và mỗi lần như thế em nghĩ về gia đình và tuổi thơ.

Mình nhớ về những ký ức tuổi thơ êm đẹp bên gia đình. Là những tháng ngày nghèo khó mẹ phải nhường đồ ăn cho anh em mình nhưng mẹ lại nói “mẹ không thích ăn”. Nghĩ lại hồi ấy mình còn trẻ con mà, đâu đã nghĩ được gì sâu xa đâu, cứ thấy mẹ nói “mẹ không thích ăn” là tưởng thật, mình còn nhí nhảnh nói “thế mẹ không ăn thì con ăn nhé”, nói xong thì mình ăn hết luôn. Lớn lên một chút mình mới ý thức được về việc mẹ nhường đồ ăn nên mỗi lúc đó mình sẽ nói “thôi con không muốn ăn nữa” để mẹ ăn và chỉ ăn phần của mình thôi.

Là những ngày mẹ ốm nhưng không được nghỉ ngơi vì phải kiếm tiền nuôi các con, mà lại cứ nghĩ chắc mẹ không biết ốm.

Mình nhớ về những đêm mưa bão cả gia đình trong căn nhà cấp bốn dột khắp nơi phải lấy hết xô chậu ra để hứng rồi nằm nghe mẹ kể chuyện, thi thoảng xa xa có tiếng chim cuốc kêu vọng lại. Mình nhớ về những ngày chạy nhảy trên cánh đồng đi phơi sắn, tấm nilong dùng để phơi sẵn bỗng bay thật cao lên khi có gió thổi khiến anh em mình phải cố dùng hết sức để giữ lại. Chúng bay thật cao tưởng như mang theo những ước mơ tuổi thơ của mình đến những chân trời mới.

Mình nhớ về những đứa bạn ngày nhỏ, những buổi trưa không chịu ngủ trốn bố mẹ để chơi “họ hàng” bằng việc nhặt những chồi non bờ rào làm rau bán.

Mình nhớ về những người hàng xóm tốt bụng và luôn yêu quý mình, mỗi khi có cái bánh ngô, bánh khoai, trái mít hay quả sung lại gọi sang để ăn.

Mình từng là một đứa trẻ hạnh phúc, hay cười và luôn yêu đời. Khi viết về những ký ức tuổi thơ mình mới chợt nhận ra mình có nhiều ký ức hạnh phúc nhiều hơn mình tưởng. Nhiều tới mức mà có lẽ mình viết đến hết cuộc đời cũng không hết nữa.

Những ký ức ấy như chiếc thuyền đưa mình đi qua những con sông bão tố của cuộc đời. Để mình hiểu rằng mình cũng từng rất hạnh phúc, những khó khăn cũng sẽ qua đi thôi và dù có chuyện gì đi chăng nữa gia đình cũng vẫn sẽ luôn ở bên mình; những người bạn và người hàng xóm vẫn luôn yêu quý mình.

Nếu ngày hôm nay bạn cảm thấy cuộc sống thật tồi tệ, bạn cảm thấy dường như chỉ có một mình bạn cùng những nỗi cô đơn và đau đớn. Bạn có thể dừng lại một chút cùng mình được không? Dừng lại một chút giữa những bộn bề của cuộc sống, hãy viết về những ký ức mà bạn từng cảm thấy hạnh phúc nhất để mỗi khi tuyệt vọng hay buồn đau, những ký ức đẹp đẽ ấy sẽ như một người bạn tri kỷ, nắm lấy tay bạn, đưa bạn đi qua những ngày chông chênh, lạc lõng nhất của cuộc đời.

Để lại một bình luận